đàm hi lục chinh
Trong quyển "Cung nữ đàm vãng lục" có ghi chép rất nhiều chi tiết đặc biệt trong cuộc đời Từ Hi Thái Hậu. Tài liệu lịch sử này nhắc đến việc các quan đại thần hoảng hốt khi biết chuyện bà thường xuyên thức dậy lúc 3 giờ sáng trong khi giờ thượng triều là 8 giờ sáng. Rốt cuộc bà đã làm gì trong quãng thời gian 4 đến 5 tiếng đồng hồ đó?
Chủ tịch Ủy ban châu Âu, ông Jean-Claude Juncker, tin rằng vẫn có thể đạt được một giải pháp tích cực vào cuối tháng này, thời điểm gói cứu trợ dành cho Hi Lạp hết hiệu lực. Các cuộc đàm phán giữa Chính phủ Hi Lạp với bộ ba chủ nợ đã liên tục rơi vào bế tắc trong suốt 5 tháng qua do bất đồng liên quan đến các biện pháp "thắt lưng buộc bụng".
Quyết định này có hiệu lực kể từ ngày ký; nội dung điều chỉnh quy mô, diện tích, địa điểm dự án, công trình trong quy hoạch sử dụng đất này là một phần của Quy hoạch sử dụng đất thời kỳ 2021-2030 của thành phố Hạ Long đã được UBND tỉnh phê duyệt tại Quyết
Lũy kế 8 tháng đầu năm 2022, PNJ tiếp tục tỏa sáng với lợi nhuận sau thuế đạt 1.246 tỉ đồng (tăng 99,4% so với cùng kỳ). Với kết quả này, PNJ đã hoàn thành 94,4% kế hoạch lợi nhuận năm. PNJ cũng vừa được vinh danh xếp thứ 15 trong bảng xếp hạng Top 500 nhà tuyển dụng
Thống kê nhân lực (3) Kinh tế lượng (3) Đàm phán kinh doanh (3) D. Thực tập nghề nghiệp (4) E. Thực tập cuối khóa (7/14) Khóa luận cuối khóa (7) Trên đây là một số thông tin quan trọng về ngành Quản trị nhân lực. Hi vọng có thể giúp ích phần nào trong việc lựa chọn
Site De Rencontre Payant Et Serieux. Đột nhiên, bỗng thấy nặng vai, Lục Chinh choàng áo khoác của anh lên người cô, hơi thở mạnh mẽ của riêng anh ùa tới, Đàm Hi hơi ngơ tiếp theo, mỉm cười, dứt khoát nhào cả cơ thể vào lòng anh. “Ấm ghê.”Thế nào gọi là được đằng chân lên đằng đầu?Chính là tay Lục Chinh siết lấy, hai người sánh vai đi vào đại sảnh sân bay.“Hắt xì…” Thời Cảnh lạnh run lẩy bẩy, quệt mũi “Lại bắt đầu ngược cẩu rồi.”Ba người làm xong thủ tục check in, đợi trong phòng chờ xe.“Tước Gia, đã sắp xếp xong cả rồi.” Trước mặt Sam là một chiếc màn hình tinh thể lỏng, thu lại hết tình hình trong phòng chờ Lục Chinh đang Phong Tước thản nhiên trả lời, năm ngón tay thon dài đang đùa nghịch một thứ như điều khiển từ Chinh, Hoa Hạ đang yên đang lành không chịu ở, lại cứ chạy đến châu Âu nạp mạng, nếu đã như thế, sao có thể không cho mày nguyện ý được chứ?8 giờ 20 phút, thông báo lên máy bay vang lên.“Tỉnh dậy nào…”Đàm Hi mơ màng mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Thời Cảnh đập vào mắt, “Hả?”“Phải lên máy bay rồi.”“…Ồ.”“Em không sao chứ?” Thời Cảnh khó hiểu, nha đầu này bình thường rất lanh lẹ, mỗi lần nhìn thấy cô thì tròng mắt lúc nào cũng xoay tít, còn trạng thái ủ rủ như hôm nay lại là lần đầu được Hi chớp mắt, chớp tiếp, giơ hai tay lên vươn vai, đôi gò má hơi ửng đỏ, “Buồn ngủ.”“Tối hôm qua em đi đâu?”Cô nàng nào đó ngoắc ngón ta ghé sát, nghĩ rằng sẽ có lời thì thầm gì đó.“… Mộng… du.”Thời Cảnh đột nhiên trừng mắt, nhất thời không phân biệt được cô đang nói thật hay đùa.“Không tin thì thôi vậy.”“Người mộng du cũng biết bản thân đang mộng du?”“Dĩ nhiên.”“Em chém vừa thôi!” Thời Cảnh hừ lạnh. Anh không hiểu được, người nghiêm túc như Lục Chinh sao lại thích kiểu này?!Trừ phi… thiếu gì bù đó?Thời Cảnh rùng mình, đúng là khẩu vị nặng mà.“Lục Chinh đâu?”“Toilet.”Đàm Hi đứng dậy.“Em định làm gì?” Thời Cảnh kéo cô, tỏ vẻ cảnh giác.“Tìm anh ấy.”“…” Ở đây có người có khẩu vị còn nặng hơn.“Tước Gia, còn ba phút nữa, Lục Chinh trở về từ toilet, ba người chuẩn bị lên máy bay.” Sam nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian càng đến gần, vẻ mặt cũng ngưng trọng theo.“Đếm ngược.”Tinh thần Sam phấn chấn, cứ như sói đói tìm được một bữa ăn thơm ngon hấp dẫn “Vâng!”Dịch Phong Tước ấn nút đỏ trên điều khiển từ xa, một lúc sau, thở dài “Đáng tiếc…” Không dễ dàng gì mới tìm được một kẻ địch ngang tầm, nhưng lại định trước phải chết trong bom đạn, thật… cực kỳ thú vị!Giây phút tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngút trời, trong xe vẫn yên tĩnh như cũ, nhờ vào kính chống đạn cách âm do phòng thí nghiệm mới nghiên cứu được, chứng tỏ hiệu quả thực tế khá tiếp theo, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên ngắt quãng sự hưng phấn trong mắt của Sam, hắn nhìn một cái, nhíu mày.“Lão K, có chuyện gì?”Không biết đối phương đã nói gì, thần sắc vui vẻ và kích động trên khuôn mặt của Sam bỗng nhiên trở nên nặng nề, cuối cùng trắng bệch.“Tước Gia, Lão K nói cậu Hai…”Vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh của Dịch Tước Phong bỗng nhiên thay đổ “Đưa điện thoại cho tôi!”Hai tay Sam run lên, đưa điện thoại qua.“…Tôi biết rồi. Mời bác sĩ Wilson tới trước, bắc buộc phải khống chế bệnh tình của cậu Hai trước khi tôi trở về.”Sam nín thở “Tước Gia…”“Chuẩn bị trực thăng, lập tức trở về nước.”“Vâng!”…“Sân bay Zurich đã xảy ra một vụ nổ vào 8 giờ 35 phút tối qua theo giờ địa phương, tính đến hiện tại đã có 8 người tử vong, 47 người bị thương, nửa trong tổng số chuyến bay quốc tế bị hủy bỏ. Chính phủ Thụy Sĩ đã cử ngay “Tổ đặc biệt” đến sân Zurich tiến hành điều tra nguyên nhân tai nạn. Cảnh sát địa phương đã khống chế toàn bộ sân bay, tình hình cụ thể xin hãy theo dõi các tin tiếp theo của đài...”Khi “Sự kiện sân bay Zurich nổ tung ngày 28/10” lan truyền đến trong nước đã là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi cảnh sát địa phương tiến hành điều tra, kết quả sơ bộ cho thấy đây là hành vi khủng bố có âm mưu có kế hoạch, còn về động cơ, tạm thời vẫn chưa Đàm Hi biết được tin tức này, chuyến bay đã vào không phận của Hoa Hạ, còn 6 tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay Thủ giờ 15 phút sáng, trời đã sáng Hi kéo tấm chắn cửa sổ xuống, bên ngoài cửa sổ từng áng mây trùng điệp, ánh sáng vàng xuất hiện nơi chân tai nghe xuống, màn hình tinh thể lỏng trước mắt đang phát sóng tin tức buổi sáng của Zurich, sự kiện vụ nổ gần như chiếm hết toàn bộ chương trình.“Tỉnh rồi à?” Lục Chinh đắp chăn cho cô.“Ừ. Anh… cố ý đúng không?” Đàm Hi nhìn mặt anh lạnh lùng “Em đang nói điều gì?”“Đổi chuyến bay.”Lục Chinh cau mày.“Chuyến bay 9 giờ, 8 giờ 30 phút lên máy bay, còn vụ nổ xảy ra lúc 8 giờ 35 phút, đừng nói với em đây đều là trùng hợp?”“Nếu không thì sao?” Anh hỏi ngược lại, “Em cho rằng, công ty hàng không là do anh mở à?”“Tại sao lại đổi?”“…”“Anh đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện đúng không?”Ánh mắt Đàm Hi sáng như đuốc “Liên quan đến nhiệm vụ của anh và Thời Cảnh, hoặc có thể nói rằng, vụ nổ này nhắm vào hai người?”“Hi Hi…”“Nói đi! Phải, không phải, phải có một đáp án!”“… Phải.”Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên tối sầm “Là vì Tập đoàn Thiên Tước?”“Đủ rồi!” Lục Chinh lạnh lùng lên tiếng, “Có vài chuyện không cần em dính vào!”Đàm Hi cắn môi, tức run người, “Mẹ nó! Tôi nói cho anh biết, sau này muốn chết thì chết xa ra một chút, đừng có chết trước mặt tôi!”Cái gì cũng không nói cho cô biết, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện…Bảo thủ! Chậm chạp! Ngu ngốc! Nhưng lại khiến cô lo lắng không yên…Thấp giọng cười, “Lo lắng cho anh?”“Cút!”“Đúng là lo lắng cho anh.”Đàm Hi dời tầm mắt, “Tự cho là đúng!”Lần này, anh cười càng càng rỡ hơn, “Đàm Hi, em đang lo lắng cho anh.”“Câm miệng!” Cô giơ tay lên bịt miệng anh lại.“Này! Mới sáng sớm đã bắt đầu đánh thương mắng yêu rồi à? Đây là nơi công cộng, phải chú ý ảnh hưởng đấy nhé!” Thời Cảnh ngồi ở vị trí đối diện, nghiêng đầu, thuần thục đảo mắt qua lại trên người Đàm Hi và Lục Chinh.“Câm miệng lại!” Hai người đồng Cảnh hơi ấp úng “Đúng là một cặp…”3 giờ chiều giờ Bắc Kinh, máy báy vững vàng đáp xuống sân bay thủ Hi vẫn mặc áo khoác, quàng khăn choàng, nón len, đứng ở sảnh máy bay cứ như vừa đi khảo sát ở Nam Cực trở về, nhất thời khiến vô số người chú ý nhiệt độ ở thủ đô thấp, nhưng tuyệt đối không thể so sánh được với Zurich. Đàm Hi sờ mũi, cởi áo khoác ra nhét vào vali, chỉ chừa lại một chiếc áo len, lúc này nhìn vào mới trông bình thường hơn khá Chinh và Thời Cảnh thì cởi áo khoác vắt lên tay, dáng vẻ quý ông lịch thiệp, tỷ lệ xoay đầy lại là 100%.“Lên xe!” Thời Cảnh ngồi vào ghế lái, ngoắc tay với hai Hi thắt đai an toàn, “Em về trường.”Ánh mắt dò hỏi ý kiến của Thời Cảnh nhìn sang hướng Lục Chinh, Lục Chinh khẽ gật tiếng đồng hồ sau, tiến vào phạm vi Tân Thị, Đàm Hi đã nằm trên đùi Lục Chinh đánh một giấc ngon lành, không biết sự đời.“Lão Lục,“ Thời Cảnh cố ý hạ thấp giọng, trêu chọc “Nha đầu nhà cậu cũng mạnh bạo dữ, sáng hôm nay tất cả mọi người ở khoang hạng nhất đều nhìn chằm chằm hai người, một bộ phim 8 giờ cẩu huyết hấp dẫn!”“Lo việc lái xe của cậu đi.” Lục Chinh không nhìn lên, giơ tay lên vén mái tóc rơi tán loạn của Đàm Hi ra sau lỗ tai, vẻ mặt dịu dàng đến mức ngay cả bản thân cũng không phát hiện Cảnh cười hề hề “Còn tưởng rằng đang trồng hoa hồng, ai ngờ lại là hoa ăn thịt người. Chậc chậc, cuộc sống sau này của cậu phải làm sao đây…”“Sao nào, anh muốn nghĩ cách giùm anh ấy à?” Giọng nói đột nhiên cất lên khiến hai tay anh ta bị trượt, Thời Cảnh vội vàng hít thở sâu bình tĩnh trở lại, mới tránh khỏi hậu quả xe hủy nhân vong.“Em… tỉnh lại từ khi nào đấy?”“Hờ, không tỉnh thì sao biết được có người đang nói xấu sau lưng?”“Anh…”“Hoa ăn thịt người…”“À…”“Mốc 8 giờ?”“…” Thời Cảnh cười còn xấu xí hơn Hi ngồi thẳng người, ngáp một cái rồi vươn vai, một sự nhàn nhã không thể miêu tả được bằng lời “Xem ra, anh có ý kiến với em?”“Đừng để ý nhé, đùa chút thôi mà…”“Đùa?” Đàm Hi cau Cảnh ra sức gật đầu, trong lòng khẳng định lần nữa đây chính là đóa hoa ăn thịt người, hung dữ đến mức ăn không nhả xương!Tiến vào Tân Thị, chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa đại học Hi kéo vali, vẫy tay với hai người “Bái bai~” Dáng vẻ muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ ấy, nhưng với điều kiện là không biết được nội tâm xấu xa đến tột cùng của cô.“Được rồi, người đã đi vào rồi vẫn còn nhìn! Lão Lục à Lão Lục, lần này cậu tiêu đời rồi!”Lục Chinh sửng sốt, khuôn mặt bỗng nhiên trở về trạng thái không cảm nhiên, di động vang lên, Thời Cảnh nghe máy, cung kính gọi một tiến “Ông Cát“.“… Đã về nước rồi… vâng… được, tôi hiểu rồi, sẽ đến ngay!”Anh ta cất điện thoại vào, xoay đầu xe chạy về hướng ngược lại.“Ông cụ nói gì?” Lục Chinh trầm giọng lên tiếng.“Kêu chúng ta về quân khu, chắc là liên quan đến vụ nổ ở sân bay Zurich.”“Quân khu Kinh Thành?”“Không, Quân khu Tân Thị,“ Thời Cảnh cười nham nhở, “Nghe nói ông cụ Bàng cũng đến rồi.”“Đúng là không thể đợi dù chỉ một phút.”“Tuy chúng ta không bắt được Dịch Phong Tước, nhưng xét về tổng thể vẫn nắm được tư liệu trực tiếp của Tập đoàn Thiên Tước ở Trung Âu, còn tận mắt chứng kiến một vụ nổ kinh hoàng, chẳng trách ông cụ lại nôn nóng. Bây giờ như thế này, không cầu có công lao, chỉ hy vọng không phạm phải sai lầm nào.”“Giỏi lắm.”“Hey, tôi nói cậu…”“Câm miệng, lái xe của cậu đi.”Thời Cảnh “…”Xe chạy vào thẳng cổng quân khu, cuối cùng dừng lại trước một tòa văn phòng cũ kỹ.“Đội trưởng Thời! Lục Tướng!” Nghênh tiếp hai người là chính ủy của Đội tác chiến đặc biệt Lôi Thần, trước đây đi theo Lục Chinh, bây giờ đi theo Thời Cảnh, có thể gọi là nguyên lão hai triều.“Phương Tử, sao cậu cũng tới đây?”Phương Trác đứng nghiêm, làm một động tác chào kiểu quân đội tiêu chuẩn “Tôi đến cùng với ông cụ Bàng.”Lục Chinh bước lên lầu trước “Vừa đi vừa nói.”Phương Trác dẫn hai người đến trước một phòng hội nghị đang đóng kín cửa, “Chính là ở đây.”Lục Chinh đẩy cửa vào, sắc mặt nghiêm nghị. Thời Cảnh theo sau, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Lúc này, họ là những người quân nhân chân chính.“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Ông Cát đặt ly trà xuống, nhìn sang hướng ông cụ Bàng đang đứng đối lưng ở vị trí cấp trên, “Yên tâm đi, tay chân vẫn còn nguyên vẹn.”Ông cụ nghe thấy thế, mới xoay người lại, khí thế của riêng người cấp trên thể hiện một cách rõ ràng.“Về rồi à, ngồi xuống.”Lục Chinh và Thời Cảnh nhìn nhau, mặt mày nặng đó cả hai ngồi xuống vị trí cấp dưới ở hai bên, ông Cát nhìn người này, rồi nhìn người kia, “May là, đều không bị thương…”
Có được không?Được cái rắm ấy!Khoảnh khắc đó, Lục Chinh hơi ngẩn người, thậm chí sợ rằng tiếp theo đó cô sẽ đại nghịch bất đạo buông lời “cuồng ngôn”!Anh càng sợ mình sẽ không trốn thoát được khỏi ma chướng do tiểu yêu tinh này bày sao thì, anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý không thể bình thường hơn được nữa, huống hồ, người anh đang phải đối mặt không phải là một người phụ nữ bình thường mà là một tiểu hồ ly vô cùng quyến rũ!“Lo lắng sao?” Nghiêng đầu nhìn Chinh không đáp lại.“Tại sao anh lại không nhìn tôi?” Đàm Hi nhìn thẳng vào mặt anh nhưng không thể nắm bắt được ánh mắt của người đàn uể oải và thất bại nặng nề dâng lên.“Tại sao không nhìn tôi?”“…”“Tôi đẹp mà!”“…”“Nói đi, tôi có đẹp không?” Giơ tay ra, bóp lấy mặt gia gạt tay ra, “Đừng có động chân động tay.”“Sợ cái gì chứ? Những chuyện như thế này, người chịu thiệt là con gái mà.”“Biết là chịu thiệt rồi mà vẫn còn làm sao?”Đàm Hi nhếch miệng cười khúc khích, đôi mắt mở to có sương mù bao phủ, “Ai bảo anh đáng yêu như vậy chứ? Hi hi…”Nói xong, còn vỗ hai cái lên gương mặt tuấn tú, không đau, nhưng lại vô cùng thân Nhị gia choáng váng, ngây người, sửng sốt, quẫn bách đến cực hầu chuyển động lên xuống, đôi mắt màu đen chớp chớp, biểu cảm trên gương mặt nhăn nhó thành cái bánh quai chèo, vẻ mặt ấy lập tức khiến cho cô nàng nào đó phải bật cười khanh đủ rồi, cô xoa bụng, cằm đè lên vai người đàn ông.“Lục Chinh, tôi không thích Tần Thiên Lâm.”Cô cảm giác được rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ra, lại là một kẻ biết rõ chuyện này…Chuyện do một tay nguyên chủ gây ra, bây giờ lại đổ hết lên đầu cô, nghĩ thôi cũng đã thấy ấm ức rồi…“Anh không tin sao?”Người đàn ông di chuyển ánh mắt, “Không liên quan đến tôi.”Giỏi lắm!Đàm Hi thầm mắng, nhưng trên mặt lại không hề có chút bất mãn nào, chỉ ồ một tiếng, rủ mắt xuống, không nói gì gia lạnh lùng liếc nhìn, “Còn muốn cưỡi đến khi nào nữa? Xuống xe.”Nói xong, mới giật mình nhận ra chữ “cưỡi” kia có ý nghĩa bóng bẩy đến ràng, Đàm Hi cũng phát hiện ra, mỉm cười, ánh mắt dần mê ly hơn.“Không xuống, tôi muốn lên, lên anh.”“Chó con! Nhìn rõ xem ông đây là ai đi!”Dù gì anh cũng đã ăn cơm gạo hai mươi mấy năm, lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch trêu chọc ư?Nhất thời, vừa tức vừa hận!“Anh là Lục Chinh, là cậu của Tần biến thái, là người đàn ông… tương lai của tôi! Hi hi…”“Ăn nói bậy bạ! Tôi nói lần cuối, cút xuống!”“Không cút!”“Có tin ông…”“Đánh tôi à?”Lục Chinh “…”Rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì, sao ông trời lại phái tiểu yêu tinh này đến xử lý anh như thế cơ chứ?“Ôi… nóng quá.”Lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.“Đàm Hi?”Lục Chinh nhíu mày, nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên đặt vào trong lòng, đẩy những sợi tóc tán loạn ra, những chỗ chạm vào nóng đến đáng sợ.“Đàm Hi, cô tỉnh lại đi!”“Ưm… Hề Hề nóng… khó chịu quá… mẹ ơi…”Hai giọt nước trong suốt óng ánh từ hốc mắt rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay người đàn ông, mơ hồ cháy nghiêm trọng trong mắt khó mà che dấu lâu sau, một tiếng than nhẹ thốt ra từ cánh theo sự bất đắc dĩ, nhưng lại khó thoát như lâm vào vũng đầm lầy, rõ ràng đã biết là cái bẫy do số phận giăng ra nhưng lại không thoát ra được, cứ cố gắng mãi nhưng vẫn thua người đang ở phía trên xuống, ấn vào ghế lái phụ, một tay thắt dây an Hi giãy dụa.“Ngoan ngoãn đi!”“Lục Chinh?”Người đàn ông ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn, Đàm Hi rùng mình một cái, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lộp cộp.“Cảm thấy thế nào rồi?”“Nóng… rồi lại lạnh…”Trên người Đàm Hi chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, bên ngoài là áo vest, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, chân đi đôi dép tông, mái tóc ướt sũng thả ra giống như thảm cỏ nước dập dềnh dưới đáy biển, môi trắng nhợt đến đáng sợ, lúc này, cô đang co rúm người lại, đâu còn chút khí thế nào như vừa nãy nữa?Người đàn ông nhíu chặt mày lại, dứt khoát quyết định, “Đi bệnh viện.”“Không đi!” Một giây trước còn run rẩy lẩy bẩy đáng thương, bỗng nhiên dựng lông lên, “Tôi không đi!”“Đàm Hi, đừng có cứng đầu!”“Không đi!”“Nghe lời.” Anh nhẹ giọng trấn an.“Không đi! Không đi! Mẹ kiếp, anh có hiểu tiếng người không hả? Tôi đã nói là không đi rồi – có chết cũng không đi!”“…”Người đàn ông tức đến hai tay run rẩy, lồng ngực phập phồng mạnh sâu một hơi, cắn răng thật chặt, Đàm Hi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.“Nếu như anh cứ bắt tôi đi bệnh viện, thì bây giờ dừng xe lại ngay.”Két!“Cô muốn gây chuyện đến bao giờ nữa hả?” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.“Tôi không đi bệnh viện. Mở cửa!”“Đàm Hi, bây giờ không phải là lúc cô giở tính khí trẻ con ra.”“Tôi biết, tôi rất bình tĩnh, tôi chỉ không muốn đi bệnh viện thôi!”“Cô tự làm tự chịu!”Lạch cạch!Cửa xe mở này, Đàm Hi đi rất dứt khoát, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, không quay đầu qua con đường dày đặc xe qua lại, hòa vào dòng người, lưng cô thẳng tắp, thanh tao như cây trúc, nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua dáng đi chệnh choạng lên vô lăng, Lục Chinh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.“Chó con!”Đạp mạnh chân ga, một giây sau, chiếc xe đã lao đi như mũi tên rời khỏi cây cung, vọt nhanh về phía trước, biến mất trên đường phố…
đàm hi lục chinh